* Cảm giác...cảm xúc*
Hóa ra chưa từng mờ nhạt. . .
* Chỉ là*
Em giấu nó quá kĩ đến nỗi em tưởmg mình đã quên...
Đêm! Đêm luôn làm cảm xúc con ng trỗi dậy 1cách mạnh mẽ. Có những yêu thương âm thầm nhưng dai dẳng... Và có những khoảng lặng êm ái
lại nát lòng... Em cứ ngỡ rằng tất cả đã im lìm sau lớp tro tàn ngày ấy. Thật ko ngờ...
"Hơn 3 năm để nhìn lại tình cảm cuả mình?" Em ko nhìn lại, em đang tiến lên fía trước anh à, cùng với những nỗi đau, những vết thương chưa lành, với những dòng nước mắt đôi khi âm thầm lặng lẽ rơi mà em bất lực ko đủ sức cầm lại đc. Sao anh cứ xuất hiện những lúc em ngỡ mình đã wên? Đúng là chưa bao jờ có ai hiểu em như anh, nhưng liệu hiểu em nhiều như thế anh có thôi làm em đau hay chính nó là con dao 2 lưỡi cứ xoáy vào lòng em?
Anh à! Em mệt mỏi khi nghĩ về anh. Đừng làm cuộc sống của em nổi sóng nữa. "Anh yêu em nhiều lắm" ...em chẳng vui khi nghe câu đó. Cảm xúc lạnh tanh. "Anh nhớ em lắm" ...em chẳng cảm nhận đc gì. "Em cho anh nhìn em 1chút thôi"... Vô vị wá anh à... Hết rồi những cảm xúc xưa cũ. Điều em muốn anh làm là sống tốt và sống thật. Đơn jản thế thôi. Khép lại rồi anh nhé. Ngày này năm xưa anh và em cùng chung con đường. Ngày này năm nay...Con đường em đi sẽ ko còn anh, em độc hành nhưng em chấp nhận... Thật đấy... Và em đã chấp nhận từ lâu rồi...